Spotlight on:

National Flag

The Democratic Republic of Bourgeoiss

“There is no other god than our Great Leader”

Category: Psychotic Dictatorship
Civil Rights:
Unheard Of
Economy:
Frightening
Political Freedoms:
Unheard Of

Regional Influence: Duckspeaker

Location: Commonwealth of Sovereign States

OverviewFactbookPoliciesPeopleGovernmentEconomyRankTrendCards

2

(Not yet completed) Deputy Grand Maester John Edward's infobox

Deputy Grand Maester
John Edward


Edward in 2019

Deputy Head of the Council of
the Will of the Great Leader
(as Deputy Grand Maester)

Incumbent
Assumed office
13 November 2012
Preceded by Arthur Frederick

Premier of the Cabinet
(ex officio as Deputy Grand Maester until 2024)

Incumbent
Assumed office
3 May 2020
Preceded by The Great Leader

Head of the Council of
the Will of the Great Leader
(as Grand Maester)

In office
30 August 1993 – 13 November 2012
Preceded by unknown
Succeeded by Arthur Frederick


Personal details


Born
John Edward
1 January 1929
(Aged 95)
Commune 8, Sofia, People's Proletarian
Republic
Alma mater
Law College
Law University
Academy of Law
Academy of Politics
Occupation
Lawyer
Politician


Philosophy career

School
Will of the Great Leader (State ideology)
Thesis
Theory and practice of building an
effective judicial system in current
specific conditions(1982)

Rank
Deputy Grand Maester of the Will of
the Great Leader

John Edward



Deputy Grand Maester John Edward, (born 1 January 1929), is the head of government of the Democratic Republic of Bourgeoiss, and a former lawyer. He used to be Grand Maester of the Will of the Great Leader, the country top ideological office, until was forced to resign in 2012 and became Deputy Grand Maester.

loading.............

Nhiều người hỏi tôi, "Nh́n lại ba năm cấp 3 có thấy hối hận không?" Tất nhiên, tôi biết dù là hỏi th́ họ sẽ kỳ vọng một câu trả lời có đại ư là ân hận và hối lỗi cho nên khi tôi nói, "Tất nhiên, đó quả là một thời đầy lăng phí, thiếu chín chắn và sai trái", nhưng trong thâm tâm, tôi thầm nghĩ, "Đó là những ngày hạnh phúc nhất đời tôi."
Tôi, Lê Quốc Phong, tội đồ của lớp suốt bốn năm cấp 2. Ở đó suốt bốn năm, thứ tôi có được là sự xa lánh, sự coi thường và khinh bỉ, phải rồi, tôi học dốt, phải rồi, tôi gây sự đánh nhau, tôi là học sinh cá biệt, tôi không có tương lai. Mấy người cứ chờ xem, tôi sẽ đủ điểm vào cấp 3, tôi đă đủ điểm vào cấp 3, tôi đă vào cấp 3. Ôi những con người mới, nơi đây, liệu tôi có được lại làm một học sinh b́nh thường như bao người khác, nơi đây, liệu tôi có được tôn trọng, được kính nể, tôi phải cố gắng, tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nh́n bên ngoài, tôi, suốt ba năm cấp 3 tôi như một con người khác, vài người bạn cũ từ cấp 2 cũng nhận định như vậy, tôi như một con người khác, tôi học tốt hơn, nói không ngoa th́ là giỏi nhất lớp, ít nhất là về điểm số th́ trung b́nh cộng của tôi luôn dẫn đầu, cái nết bốc đồng ăn nói cộc lốc cũng biến mất, thay vào đó là một cậu trai trầm lặng, trông có phần nhút nhát và lănh đạm. Nhưng có một thứ vẫn không đổi, tôi không có nhiều bạn bè, suốt ba năm, tôi chưa một lần đi chơi chung, đi cà phê chung, đi xem phim chung, tất cả những lần gặp ngoài trường đều là bài tập nhóm. Tôi là thế, tôi không có nhu cầu kết nối ......phải không?
Nếu tôi rời khỏi cấp 3, rời khỏi lớp 12 chỉ như thế, th́ quả thật quá b́nh thường, chẳng có ǵ để nói, chẳng có ǵ sai trái, chẳng có ǵ ân hận, vậy đă có chuyện ǵ?
Lên lớp 10, lớp tôi, tôi và 39 con người mới, kể cả vài bạn thời cấp 2, họ vẫn mới trong mắt tôi. Tôi tṛ chuyện với họ, những câu đùa, những lời tán gẫu, nói những thứ trên trời dưới biển, nói từ ngày này qua ngày khác, tôi nhận ra, mọi thứ thật nhạt nhẽo, dù có nói đến ba năm, cũng chẳng có ǵ sâu sắc, cũng chẳng thấu hiểu nhau hơn. Tâm trí tôi thầm nghĩ, "Nếu đă vậy, ḿnh không có nhu cầu kết nối, chỉ cần học thật giỏi là đủ", nhưng sâu bên trong tôi, đă dần h́nh thành một kế hoạch đen tối.
"Dự án hoàn thiện sự thấu hiểu", đó là tên tôi đặt cho nó, một trang blog được thiết kế như một trang Wikipedia với 39 bài cho 39 người bạn học của tôi, phải rồi, tôi phải thấu hiểu họ, nếu những tṛ chuyện vô nghĩa không thể giúp tôi, có lẽ ......một hệ thống thông tin sẽ hữu ích.
Khởi đầu chỉ là những thông tin có sẵn, tên, ngày tháng năm sinh, giới tính, quê quán, chỉ vậy thôi ư, không, tôi cần nhiều hơn thế, thế là chuỗi ngày cực lực của tôi bắt đầu, mở đầu danh sách lớp, một cậu bạn tên A, tôi theo dơi từng cử chỉ của cậu ta, tôi theo dơi cách cậu ta cư xử, tôi theo dơi cách cậu ta phản ứng, tôi mượn vở cậu ta để lấy được mẫu nét chữ, tôi bám theo cậu ta về nhà, vậy là tôi biết địa chỉ cậu ta, tôi theo dơi bạn bè của cậu ta, tôi theo dơi cậu ta trên mạng xă hội, từng cái like, từng bài đăng, tôi suy đoán và giả định làm cậu ta để có được chỉ số OCEAN của cậu ta [*chú thích: OCEAN là mô h́nh tính cách con người, bao gồm năm đặc điểm lớn: tính mở (Openness), sự tận tâm (Conscientiousness), sự hướng ngoại (Extraversion), sự dễ chịu (Agreeableness), sự nhạy cảm (Neuroticism)]. Ôi bao nhiêu thông tin thế, và c̣n 38 người nữa, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại không ngừng suốt ba năm. Tôi t́nh nguyện phụ trách văn thư, tôi càng có nhiều thông tin hơn, tôi nắm toàn bộ học bạ trong tay, từ số căn cước, đến họ tên cha mẹ, nghề nghiệp của họ, đến từng con điểm, kết quả học tập và hạnh kiểm của họ từ lớp 1 cho đến thời điểm đó, cơ sở dữ liệu trên blog của tôi chưa bao giờ hoàn thiện hơn. Đoán xét tính cách luôn là vấn đề khó nhất, nó phụ thuộc vào cảm tính và định kiến, trong suốt ba năm theo dơi 39 người không chỉ là những thông tin hành chính, mà là những sự việc, những biến cố trong đời họ trong ba năm này, có người vốn luôn hướng ngoại và cởi mở, khi cha qua đời, họ suy sụp và không thể vượt qua nổi, họ khép ḿnh, họ phủ nhận, họ chấp nhận, nhưng họ không bao giờ trở lại như xưa, có người lại tự trưởng thành, họ tự nguyện học hỏi và ra sức hành động, họ tự chuyển hóa thành một con người khác trong khi điều kiện khách quan, các biến cố trong đời họ hầu như là không đáng kể, c̣n tôi, tôi vẫn thế, vẫn âm thầm sau lưng họ.
Năm lớp 11 th́ đại dịch Covid bùng nổ, ở các nước th́ đáng sợ lắm chứ ở địa phương tôi th́ nó chỉ như cơn gió chóng qua. Chúng tôi có dành tầm một tháng trong năm học đó để cách ly và học ở nhà, và tất nhiên, phải tạm dừng công cuộc theo dơi, phải tạm dừng "dự án". Một tháng đó với tôi nó thật dài, không canh me quan sát, không theo dơi nhất cử nhất động, không có một cập nhật nào, không biết được một biến cố nào mới. Tôi có một cảm giác vừa tự do nhưng cũng lại phụ thuộc, tôi đă quá quen với những việc ấy rồi, giờ chẳng c̣n biết làm ǵ nữa, tôi nh́n lại ḿnh, người ta trải qua bao biến cố, bao đổi thay, tôi vẫn thế, tôi chẳng có biến cố ǵ cả, không c̣n được làm "dự án" khiến tôi thật trống vắng, không có "dự án", tôi thấy ḿnh chẳng là ǵ cả. Cái thời Covid dài đến vô tận này cũng qua dù chỉ mới có một tháng, tôi đă trở lại, "dự án" đă trở lại, "dự án vẫn cần được hoàn thiện", tôi tự nhủ.
Lên năm 12, năm cuối trung học, trong khi bạn bè đang lo lắng về đại học, về nghề nghiệp tương lai, tôi, vẫn chỉ cắm đầu vào "dự án", tôi vẫn học tốt vẫn dẫn đầu nhưng dường như tôi lại chẳng có một định hướng ǵ. Tôi bị ám ảnh với các thông tin mới, những biến cố mới, giống như những nhà chỉnh sửa Wikipedia luôn nhạy cảm với tin tức, tôi cũng luôn nhạy cảm với các thông tin cho "dự án", tôi tạo ra "dự án" như một công cụ nhưng đến thời điểm này tôi như một tên đầy tớ trung thành của "dự án".
Bạn nữ L, lớp phó học tập hai năm, lên lớp 12 th́ thành lớp trưởng, hồi lớp 10, cô ấy luôn xem tôi là đối thủ, lớp phó học tập đúng ra phải là tôi, nhưng tôi quyết bám lấy cái ghế phụ trách văn thư lớp v́ "dự án", vậy là L, bạn nữ luôn học xếp sau tôi nắm chức đó. Hồi đầu, cô ấy ghét tôi ra mặt, cô ấy thấy tôi lúc nào cũng trầm lặng và quan sát, cô ấy nghĩ tôi tự cao tự đại, chảnh chọe và không quan tâm đến "đám người tầm thường". Về sau, cô ấy cố gắng t́m hiểu về tôi hơn, cô ấy phát hiện ra quá khứ cấp 2 của tôi, cô biết tôi từng là kẻ thế nào, đă thay đổi thế nào, cô ấy cho rằng tính cách của tôi trong hiện tại là do chưa vượt qua được cái bóng ma thời cấp 2, cô ấy lại quan tâm đến tôi nhiều hơn, cô ấy thực tâm muốn thấy tôi thay đổi. Cô ấy để ư đến tôi như cách mà tôi để ư đến mọi người để phục vụ cho "dự án" của ḿnh, nhưng có một sự khác biệt, đó là dù là quan tâm, nhưng cái "dự án" của tôi th́ đầy sự khô khan, lư trí và thống kê trong khi sự quan tâm mà L dành cho tôi lại chân thành và cảm xúc hơn. Xin lỗi L, nhưng lúc đó trong đầu tớ không có lựa chọn nào ngoài "dự án" cả và dù sao th́ trong "dự án" đó hiển nhiên là có cậu mà L, tớ cũng đă quan tâm đến cậu như bao người khác, dù chỉ là những sự lư trí.
L lên làm lớp trưởng từ năm lớp 12, lúc đó, cô ấy nhất quyết rằng một người học giỏi như tôi phải ngồi vào chiếc ghế lớp phó học tập thay cô ấy. Tôi biết cô ấy làm thế là muốn tốt cho tôi, để buộc tôi phải kết nối với mọi người nhiều hơn, nhưng chiếc ghế văn thư đối với tôi lúc này quan trọng hơn rất nhiều, "dự án vẫn cần được hoàn thiện", tôi tự nhủ, đó là lần đầu tiên tôi gay gắt, tôi biết tính cách của L là rất tốt bụng, rất bao đồng, khi L tiếp tục thúc ép tôi, tôi hét lên rằng, "Mày chỉ đang đạo đức giả, thưa ngài lớp trưởng đáng kính, mày tỏ ra quan tâm đến người khác lắm nhưng mà tất cả chỉ v́ cái tôi của mày thôi, mày nhớ lại xem, hồi đó mày ghét tao ra mặt cơ mà. Tao nói lần cuối, tao không làm đâu!" Tôi vẫn ân hận v́ những lời đó đến tận bây giờ. Sau khi hét lên những lời đó tôi phóng nhanh ra khỏi lớp bỏ lại L và các bạn. Họ kể rằng, L đă bật khóc, cô ấy nói rằng, "Tớ chỉ muốn điều tốt nhất cho cậu thôi mà." Tôi không bao giờ quên được kí ức đó. L sau đă lạnh nhạt với tôi, có lẽ tôi lúc đó đă hoàn toàn đắm ch́m bên trong "dự án" rồi.
Sau biến cố đó th́ L buồn hẳn đi, chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra có lẽ đối với L, tôi đă từng quan trọng với cô ấy đến nhường nào. Chỉ 1 tháng sau, th́ L từ chức v́ lư do sa sút trong điểm số, cô từ chức để tập trung vào học tập. Và dù có lẽ không bao giờ có thể tha thứ cho tôi, cô ấy vẫn luôn muốn điều tốt nhất cho tôi, cô ấy đề cử tôi cho cuộc bầu lớp trưởng thay thế sắp tới. Sự xung đột của tôi và L giống như một tiếng chuông đánh thức một phần nào đó trong tôi, dù vậy, "dự án vẫn cần được hoàn thiện", tôi tự nhủ, tôi vẫn phải phụ trách văn thư, tôi không thể làm lớp trưởng. Nhưng lần này, tôi không chối ngay, tôi cũng chẳng ra vận động, tôi chẳng biết ḿnh đang muốn ǵ nữa, tâm trí tôi là sự đấu tranh không ngừng. Đối đầu với tôi là S, một anh bạn năng nổ, nhiệt huyết và đă bày tỏ một t́nh cảm rơ ràng dành cho L, nhưng L không thích anh ta. S ghen tị với tôi, S luôn muốn sự quan tâm của L nhưng L dường như chỉ dành sự quan tâm cho tôi. S ra sức vận động, cố gắng thuyết phục từng người. Đến lúc bỏ phiếu, kết quả thật sít sao, S dành 19 phiếu, tôi dành 17 phiếu, c̣n lại 4 phiếu là những người khác. Và bạn biết ǵ không, tôi bầu cho S, phải, nếu tôi bầu cho tôi th́ kết quả đă ḥa, cuối cùng th́, tôi vẫn là đầy tớ trung thành của "dự án", bởi v́, "dự án vẫn cần được hoàn thiện", tôi tự nhủ. Tôi đối chiếu chữ viết với những phiếu đă bầu cho tôi và biết rằng L đă bầu cho tôi, bạn của cô ấy đă bầu cho tôi, L đă vận động cho tôi, và rồi, tôi lại làm phụ ḷng cô ấy, nhưng ....."dự án vẫn cần được hoàn thiện", tôi tự nhủ.
Hành tŕnh nào cũng phải đi đến kết thúc, và "Dự án hoàn thiện sự thấu hiểu" cũng vậy nó cũng phải đi đến cái kết dù nó chưa bao giờ được hoàn thiện. Năm lớp 12 rồi cũng chóng qua đi, đến những bữa học cuối cùng, ở trên blog, tôi đă khóa sổ "dự án", mọi thứ đă kết thúc, dù tôi có muốn hay không. Tôi in dự án ra một bản giấy, đóng thành một cuốn sách photo khá dày, tôi giữ nó cho riêng ḿnh. Mấy ngày cuối, tôi mang nó theo đi học mà không biết rằng nó sẽ mang đến một sự sụp đổ thê thảm cho tôi. S vẫn luôn để mắt đến tôi, cậu luôn nghi ngờ tôi có sự mờ ám ǵ đó khi cứ khư khư bám lấy cái ghế văn thư, cậu ta thường cố t́nh tạo cớ để truy xét tôi, và tôi luôn cảnh giác, các ghi chép và bản thảo của tôi luôn ở nơi bí mật. Thế nhưng đến những ngày cuối th́ tôi đă lơ là, đâu thể nghĩ rằng S vẫn không buông tha tôi, cậu ta "vô t́nh" ngă văng cái cặp của tôi, và ôi chúa ơi, một cuốn sách lớn văng ra, "Dự án hoàn thiện sự thấu hiểu? Nó là ǵ?" Mọi người tranh nhau dành lấy quyển sách đó, một sự thật đen tối đang dần lộ ra, bao nhiêu sự kiện, bao nhiêu biến cố của 39 con người nằm vỏn vẹn trong một cuốn sách, mọi người trao cho tôi một cái nh́n kinh tởm, S lập tức giải tôi lên ban giám hiệu, bọn họ dành nhiều giờ để thẩm vấn tôi, và tôi đă khai ra tất cả. Ban giám hiệu gọi phụ huynh của tôi lên, họ ra một thỏa thuận rằng, để tránh tổn hại đến danh tiếng của trường cũng như tương lai của tôi, nhà trường yêu cầu được khám xét nhà tôi, tịch thu lại mọi tang vật là các bản thảo và cuốn sách đồng thời xóa bỏ trang blog và đến lúc này th́ tôi chẳng c̣n lựa chọn nào khác. Vụ việc nhanh chóng bị đồn xa, cha mẹ nh́n tôi bằng ánh mắt kinh tởm, ban giám hiệu nh́n tôi bằng ánh mắt kinh tởm, thầy cô nh́n tôi bằng ánh mắt kinh tởm, bạn bè nh́n tôi bằng ánh mắt kinh tởm, L nh́n tôi bằng ánh mắt kinh tởm, tôi nh́n chính ḿnh bằng ánh mắt kinh tởm. Tôi mang lấy cái hành kiểm trung b́nh, xếp loại học sinh trung b́nh, đỗ vào một đại học trung b́nh và trở thành một sinh viên trung b́nh, một công dân trung b́nh và một con người trung b́nh như bao con người khác trong xă hội.
Ngày ấy, "tôi nh́n chính ḿnh bằng ánh mắt kinh tởm", nhưng sau từng ấy năm trôi qua tôi lại cảm thấy "Đó là những ngày hạnh phúc nhất đời tôi" và điều duy nhất mà tôi tiếc nuối đó là "dự án vẫn cần được hoàn thiện", tôi tự nhủ.

Report